Được tạo bởi Blogger.

“Chỉ thích thôi sao?”, P.C đáp, “Tôi yêu nó”.

0 comments

Tôi vừa mới xem một chương trình truyền hình về một người tên là P.C. Taylor.

P.C làm nghề đổ rác. 

Ông cùng đội của mình lau chùi các đường hầm tàu diện ngầm ở New York – không phải là chùi sàn đâu, lau chùi các ống cống ngầm đó!

Ông đã trải cả cuộc đời mình trong những đường hầm mà tàu điện ngầm chạy qua, bẩn thỉu, hôi hám, đầy chuột và rác.

Trong cuốn phim tài liệu này, người ta phải đưa camera xuống dưới hầm. Nó cũng giống như sống trong một cái hang rất dài, nhưng không được sạch bằng. 

P.C đã làm nghề này suốt 25 năm – hàng ngày giết chuột và xúc rác ra ngoài.

Người phóng viên hỏi, “Vậy ông thích làm nghề này không?”

“Chỉ thích thôi sao?”, P.C đáp, “Tôi yêu nó”.

Ông tâm sự, “Những người vô gia cư sống trong những đường hầm này. Tôi cố giúp họ có một chỗ ở sạch sẽ. trong khi giúp đỡ những người không nhà cửa, tôi có thể cho hai đứa con gái vào trường trung học.”

P.C tự hào về công việc của mình. 

Ông cũng chứng tỏ rằng người ta vẫn có thể thấy hài lòng với công việc ở một chỗ làm cùng khổ.

Tôi không tin lũ chuột và các đống rác làm P.C phấn khích – mà vì P.C tin tưởng rằng ông đang góp phần làm cho thế giới tốt đẹp hơn. 

Nói cách khác, ta sẽ dễ dàng làm một công việc chẳng ra gì nếu ta chú trọng tới LÝ DO vì sao ta làm.

Tôi đã nghĩ về P.c rất nhiều. bất cứ khi nào tôi phải làm một công viêc mà tôi không muốn, tôi liền tưởng tượng mình đang đuổi chuột và xúc rác.