Khi chúng ta thành công ở một trò chơi đơn giản, chúng ta phải tham gia những trò chơi ngày càng khó hơn. Khi chúng ta bắt đầu đi học, chúng ta học lớp một. Rồi chúng ta lên lớp hai và lớp ba..v..v... Đó là một hệ thống hiệu quả, nguyên tắc là “ khi bạn GIỎI HƠN thì trò chơi sẽ KHÓ HƠN”.
Vào một lúc nào đó, người ta không chú ý đến khái niệm này.
Frank đang cố gắng để kiếm tiền tậu một chiếc xe hơi. Trong hai mươi năm làm việc, anh ta để dành được chính xác là 87 xu. Anh ta nói: “ Nếu tôi có một triệu đôla, tôi sẽ biết cách giữ!”.
Lầm !
Trách nhiệm hiện tại của Frank là để dành được 10 đôla. Số hàng trăm và hàng ngàn sẽ đến. Rồi mới tìm cách kiếm được 1 triệu đô.
Candy là một ca sĩ trong quán rượu, và cô muốn trở thành ngôi sao. Cô ta nói: “ Nếu tôi có một ngàn khán giả, tôi sẽ biểu diễn ra hồn. Nhưng nếu bạn nghĩ tôi phải phí phạm tài năng trước 6 mống khán giả thì bạn điên rồi!”. Khi Candy học cách biểu diễn tốt trước 6 khán giả thì cô sẽ có được 12, rồi một trăm và đến một ngày kia là một ngàn.
Jim làm cho một văn phòng bảo hiểm nhỏ. Ông chỉ có một nhân viên và muốn sa thải người này. Jim nói: “ Nếu tôi có một tá nhân viên giỏi…” Không, nếu Jim không làm việc được với một nhân viên thì ông không thể nào quản lý được một đội ngũ nhân viên.
Cuộc sống là một sự tiến bộ dần dần.
Câu hỏi luôn là: “ BẠN ĐANG LÀM GÌ VỚI CÁI BẠN CÓ?”
Nếu câu trả lời là “ không gì nhiều”, vậy thì không có điều gì sẽ trở nên tốt hơn.
Vũ trụ thưởng công cho nỗ lực chứ không phải những lời biện hộ.