Tôi quen một người bạn tên Jim.
Anh ta làm lụng cật lực suốt đời và tài sản cả triệu đô- la.
Jim sống một cuộc đời thoải mái. Anh đi du lịch nhiều, biết thưởng thức thực phẩm và thích đãi bạn bè. Tính tình anh dễ chịu và rộng rãi.
Mới đây Jim tâm sự với tôi về người bạn của anh tên Ted, một người thường túng quẫn.
Jim nói, “Tôi thích tay Ted. Hắn thường tới ở nhà tôi và tôi cũng thường hay rủ hắn đi nghỉ mát. Tôi đã bao hắn cả trăm bữa ăn ở những nhà hàng sang trọng nhất. Anh biết tôi bực bội chuyện gì không? Trong mười năm trời hắn chưa hề đãi tôi được một bữa ăn hay một cái bánh hamburger hay một tách cà phê ba xu nữa.”
Bạn có ngờ được không?
Ngay cả những người giàu có cũng biết tính toán tiền bạc.
Ngay cả những con người rộng rãi cũng phải tính toán.
Không nhất thiết là họ nghĩ đến tiền bạc. Mà là về thái độ.
Thái độ coi chuyện đó là đương nhiên.
Ted cho rằng, “Thằng Jim giàu. Hắn trả tiền là phải.”
Cho tới nay, Jim không kêu ca gì thêm. Nhưng anh đã thấy quá đủ. Và bắt đầu từ đây, Ted có thể mất bạn bất cứ lúc nào. Rồi Ted sẽ phải tự hỏi, “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Giữa bạn bè với nhau, bạn biết ai là người rút ví ra đầu tiên, ai là người rút ví sau cùng – và ai là người luôn luôn quên ví ở nhà. Bạn cũng biết ai là người đi vô toa-lét lúc tính tiền.
Mà bạn biết không? Những người bạn của bạn cũng biết điều đó!
ĐÚC KẾT
Nếu bạn của anh giàu hơn anh, và tất cả những gì anh phải xài cho họ chỉ là một đồng, anh hãy xài ngay đồng đó!