Được tạo bởi Blogger.

Thay đổi định hướng cuộc đời

0 comments

Cha tôi luôn làm điều ông muốn. 

Có lúc ông là thủy thủ, nông dân, người bán thịt, nhà phát minh, họa sĩ phong cảnh và người kinh doanh bất động sản. 

Tôi lớn lên trong suy nghĩ rằng công việc là bất kỳ những gì bạn muốn làm. 

Tôi cứ nghĩ là khi muốn làm một nghề khác thì tôi làm thôi. 

Vậy là trong khi nhiều người cần sự can đảm để chống lại áp bức của bố mẹ và đi theo giấc mơ của họ thì tôi đã không làm vậy. 

Khi tôi nói với cha tôi: “Con không học luật nữa và muốn trở thành họa sĩ!”. 

Ông nói: “Tuyệt lắm! Nếu đó là điều con thích làm”.

Tôi vẽ chân dung cho đến khi được khoảng 20 tuổi, tôi bắt đầu thích thú cái lợi của “thái độ tích cực”. Vào lúc đó, tôi chọn tranh sơn dầu làm sở thích chứ không phải nghề nghiệp và bắt đầu làm nghề hướng dẫn những buổi hội thảo về sự phát triển cá nhân. 

Gần đến 30 tuổi, tôi bắt đầu viết sách và để minh họa cho sách của mình, tôi trở thành thợ vẽ tranh hoạt hình. 

Bây giờ tôi dùng phần lớn thời gian để nói chuyện trong các buổi hội nghị và hội thảo.

Thật sự buồn khi nhiều người không thấy được là họ có thể làm được công việc mà họ thích. 

Để tìm được ý nghĩa và sự thích thú trong công việc, bạn phải lắng nghe trái tim mình. 

Dĩ nhiên, không phải ai cũng muốn được tự mình làm kinh doanh & nhiều người thích được làm một nghề hơn là nhiều nghề. 

Nhưng tôi kinh ngạc là sao nhiều người phải làm công việc mà họ ghét đến thế, thường là do một lý do ủy mị nào đó! 

Điều tôi chú ý là chúng ta chọn nghề theo niềm tin của chúng ta.

Nhiều người trong chúng ta chọn con đường nghề nghiệp bằng kinh nghiệm của một đứa thiếu niên khờ khạo! Nếu bạn chọn nghề nghiệp đầu tiên khi còn ở tuổi 17 thì đã đến lúc phải chọn lại. 

Giả sử bạn muốn dạy nhạc, nhưng bạn trở thành kỹ sư để làm vui lòng ông bố. 

Mỗi ngày, những lời của ông bố cứ vang lên trong tai bạn: “Mày đã có cơ hội mà trước đây tao không có, tao ước gì tao đã xây được những cây cầu”. 

Bạn nên làm gì? 

Hãy tấu nhạc lên!

Trước hết, hãy làm thế vì lợi ích của ông bố: bạn không thể sống cuộc đời mình thông qua ai đó. 

Ông bố phải tìm thấy niềm vui trong chính cuộc đời ông. 

Bạn phải hy sinh đời mình để làm vui lòng ông thì bạn đã làm cho ông trưởng thành chậm hơn. 

Không phải bạn có mặt trên đời để thực hiện giấc mơ của những ông bố bà mẹ ích kỷ.

Và hãy làm thế vì lợi ích của chính bạn: bạn phải mất bốn năm để trở thành kỹ sư, sao phải tốn thêm 4 năm nữa để làm cái điều mà bạn ghét? 

Thật tồi tệ cho tinh thần, sức khỏe của bạn, và bạn phải chịu số kiếp tầm thường.

Bạn có thật sự cần phải thích cái gì đó mới làm tốt công việc đó được không? 

Hiển nhiên.

Beethoven có yêu âm nhạc không? 

Ferrari có thích những chiếc xe hơi chạy nhanh không? 

Hãy so sánh hai bác sĩ. Một người hết lòng vì bệnh nhân. Một người hết lòng vì dự án nghiên cứu của anh ta. Bạn sẽ chọn bác sĩ nào để mổ lấy túi mật cho bạn?

Bạn nói: “Như thế tôi có nên bỏ việc ở bưu điện và lập một băng nhạc rock? “ 

Không nên nếu bạn không có chút kiến thức nào về âm nhạc và vài hợp đồng diễn.

Cái đó gọi là rủi ro có tính toán. 

Bạn phát triển khả năng của mình nhưng phải mở rộng kiến thức, nghiên cứu và tạo ra một nhu cầu cho những kỹ năng của bạn… và rồi bạn chuyển sang làm điều bạn thích.


Andrew Matthew

Xem các bài viết liên quan: